Gặp gỡ mọi người

Tôi mất khoảng 35 năm để có thể đưa tay ra với một người lạ và nói, “Tôi không nghĩ rằng chúng ta đã gặp nhau, tôi là Carol Wallace.”

Trong phần II, tôi đã thảo luận trẻ em nên giới thiệu bạn bè và cha mẹ như thế nào. Mục tiêu cuối cùng là thực sự để trẻ giới thiệu bạn bè với nhau. Điều này nghe chẳng có gì là phức tạp đúng không? Tất cả những gì Alice phải làm là nói “Terry, đây là Isabel.” Nhưng có một vài sự tình tế. Và trở ngại lớn đó là nhớ thực hiện điều đó.

Kể cho bạn bè của bạn biết tên của nhau.

Nếu bạn đã thành công trong việc rèn luyện con bạn về tầm quan trọng của việc giới thiệu bạn bè của bé với bạn, bésẽ nhạy cảm với những điều kể trên mà mọi người muốn được xác định, chứ không bỏ qua. Hơn nữa, nhiều trẻ em thích pha trộn các bạn bè của bé từ những phạm vi khác nhau, để các bạn thân ở trường gặp gỡbạn bè chơi khúc khôn cầu đường phố của bé. Khi sự giao lưu này sắp diễn ra, hãy kéoconbạn sang một bên và nói với bé rằng: “Con cần phảigiới thiệu Regina với Polly. Con có biết làm điều đóthế nào không? Con chỉ cần nói “Regina, đây là Polly. Polly, Regina”. Sách dạy ứng xử cho người lớn vẫn còn đầycác chi tiết câu nệ hình thức:Những người ở tầng lớp xã hội thấp hơn phải tự giới thiệu mình với người có cấp bậc xã hội cao hơn, nhưng có một khó khăn nhỏ để phân biệt thứ hạng xã hội giữa những đứa trẻ 11 tuổi với những đứa trẻ cột tóc đuôi ngựa, vì vậy tôi không nghĩ việc tên ai được giới thiệu trước lại là vấn đề quan trọng.

Một số trẻ sẽ có thể thành công trong việc giới thiệu một bạn bè 1 cách dễ dàng: Tôi biết vài đứa trẻ mới tám tuổi đầu như Johnny Carson, chúng làm cho tất cả người quen của chúng biết về nhau. Những đứa trẻ khác sẽ thấy thói quen này khómà đạt được, nhưng tôi hứa, việc thực hành sẽ xóa đi sự lúng túng. Hơn nữa, hãy thử liều1 phen và giới thiệu mọi ngườivới nhau để tránh đi cái cảm giác ngại ngùng của mọi người khi cứ đảo mắt nhìn nhau và tự hỏi những người này là ai.

Hãy giải thích rằng bạn quen các bạn của bạn như thế nào.

Một chút thông tin bổ sung cũng có thể hữu ích. Những chủ tiệckhéo léo thực sự luôn thêm một chút thông tin để giúp đỡ những người khách lạbắt đầu một cuộc trò chuyện. “Ông Lawrence chỉ vừa trở về từ New Delhi … Hoa hậu Adair là một người leo núi tuyệt vời”. Trẻ em cũng có thể làm điều này quá, với 1 cách đơn giản hơn. “David sống bên cạnh”, hoặc “Andreina họcchung lớp với tớ ở trường.” Trẻ em thường chấp nhận nhau qua đánh giákhuôn mặtchứ không có sự tò mò nhiều về bất cứ điều gì vượt ra ngoài tình hình hiện tại: Đây là Ali, cậuấy có một trái banh, cùng chơi nào. Nhưng đưa bạn bè vào một nhóm để cùng chơi với nhau là một thói quen vô cùng lịch sự mà chắc chắn sẽ giành được sự đánh giá rất caotừ người lớn.

Tự giới thiệu bản thân nếu không có ai khác giới thiệu mình.

Tôi mất khoảng 35 năm để có thể đưa tay ra với một người lạ và nói, “Tôi không nghĩ rằng chúng ta đã gặp nhau, tôi là Carol Wallace.” Và kỹ năng xã hội của tôi khá tốt. Một số người, ở bất kỳ độ tuổi nào, chỉ đơn giản là quá nhút nhát hoặc quá dè dặt để có thể tiếnlên phía trước với một lời giới thiệu. Tuy nhiên, bạn chắc chắn có thể nói cho con của bạn – một đứa trẻ sẵn sàng và hướng ngoại – rằng bé không cần phải chờ đợi để được giới thiệu đến một người nào đó. Bé có thểtự làm việc đó bằng chính khả năng của mình.

Bước cuối cùng trong việc học hỏi về các cuộc gặp gỡ và giới thiệu lịch sự là vềrào cản lớn nhất trong việc giới thiệu 2 người mà bạn quên mất tên họ. Dù tiêu chuẩn của tôi cao nhưng tôi muốn bỏ qua cho bất kỳ trẻ em gặp phải tình trạng lúng túng này. Dù sao, trẻ em ít có khả năng gặp phảitình huống này bởi vì các bé có một lợi thế lớn so với người lớn khi đề cập đến cách ứng xử. Đó là trí nhớ của chúng tốt hơn nhiều so với chúng ta.

(Trích từ “Elbows off the Table, Napkin in the lap, No Video Games During Dinner, The Modern Guide to Teaching Children Good Manners của Tác giả Carol McD. Wallace, Nhà xuất bản St. Martin Press, New York 1996”)

Viết một bình luận